Thưa chư vị Cư sĩ!
Tôi tên Lữ Sơn Kiệt, người Hà Nam. Một ngày cách
đây hơn 4 năm, trong lúc nghỉ trưa tôi tình cờ nghe cô Lý Linh kể các câu chuyện
kỳ diệu của vợ chồng cô (khi họ đến Ngũ Đài Sơn lễ Hòa thượng Diệu Pháp) cho những
người trong xưởng nghe. Những câu chuyện báo ứng nhân quả này thật hấp dẫn và
lôi cuốn khiến tôi rất ưa nghe, nhưng không dám tới gần (vì sợ làm ảnh hưởng
tâm tư mọi người), song khi tôi đi tới thì thấy các vị trong xưởng chẳng ai né
tránh tôi cả.
Ăn tối xong, tôi không kiềm chế được cảm giác
xúc động (vì lần đầu tiên được nghe Phật pháp), nên ráng thu hết can đảm đến
trước nhà Lý Linh. Thật may, lúc này chỉ có cô và ông xã là Đan cư sĩ ở nhà.
Hai người họ chẳng những không đuổi tôi đi, ngược lại còn nhiệt tình tiếp đãi
(một kẻ không được ai hoan nghênh như tôi).
Vợ chồng cô Lý Linh là đệ tử Hòa thượng Diệu
Pháp, tôi nói chuyện với họ tới ba bốn tiếng đồng hồ. Được pháp Phật tẩy gội thấm
nhuần, không những tôi hiểu được nguyên nhân bịnh hoạn trên thân mình mà còn
biết rằng nếu như tôi không sớm hối cải sửa đổi lỗi lầm thì tương lai chắc chắn
sẽ phải đọa địa ngục vô gián.
Tôi là người như thế nào ư? Xin thưa với quý vị,
con nít mà đang khóc ầm ĩ, chỉ cần nghe người lớn nói một câu: “Lữ Sơn Kiệt đến
kìa!” là chúng lập tức nín ngay. Tên của tôi có thể giúp người trong thôn làng
đem ra hù con nít thì phải biết là thành tích “oai hùng” của tôi rất vang danh nổi cộm.
Xin đơn cử một chuyện nhỏ (như hạt mè) thôi, để
bạn hiểu tính cách “hảo hớn” của tôi như thế nào:
Nhiều năm lâu xa về trước, ngày nọ tôi cùng một
người bạn tản bộ trên đường, vừa đi vừa nói cười rôm rả thì ngay lúc đó bỗng
nghe phía sau có tiếng còi xe “tin tin” vọng tới, tôi ngoái nhìn thì thấy đó là
một chiếc xe vận tải to đùng. Nhưng tôi vẫn tỉnh bơ đi nghênh ngang trên đường,
chẳng thèm lý gì tới nó.
-KÉ… ÉT… ÉT! –Tiếng kèn xe rống to như muốn xé
màng nhĩ, tôi giật nẩy người, gã tài xế quát to: “MÀY MUỐN CHẾT Ư?”
Chiếc xe lúc này đã dừng lại. Tài xế thò đầu ra
mắng tiếp:
-Đúng là mày tự tìm cái chết mà!
Tôi nghe xong, bốc hỏa. Liền chạy tới đập rầm rầm
vào xe, tay trái nắm chặt cửa xe, tay phải thoi lia lịa vào tên tài xế. Đột nhiên
tôi phát hiện: ngồi bên phải hắn là một cô gái xinh đẹp, thế là tôi lập tức nhảy
xuống đất, chạy vòng qua bên đó mở cửa xe ra, dùng thân đè lên người cô gái và
tay phải thì đấm tên tài xế nhừ tử….
Những ác nghiệp tạo trong quá khứ, tôi chỉ kể tí
xíu cho mọi người nghe, để biết tôi có thành tích anh hùng ra sao thôi. Thú thật,
tôi kể mà xấu hổ lắm, vì từ khi biết Phật pháp rồi, hễ nhớ tới là tôi ăn năn và
đau lòng vô cùng. Do vậy mà tôi quyết tâm sám hối sửa đổi, nguyện từ nay bỏ tà
quy chính, làm một người tốt, đổi mới hoàn toàn.
Tin tôi cải tà quy chính là một điều quái lạ nên
chẳng mấy chốc được đồn lan. Lập tức đủ lời dèm pha của mọi người truyền đến
tai tôi:
-“Cái thằng Lữ Sơn Kiệt cũng học Phật hả? Thế
thì cứt ngựa cũng có thể nở hoa đấy!”
-“Phật giáo dù tốt đến đâu, hễ mà có Lữ Sơn Kiệt
ngào dzô thì tôi đây không thèm học Phật nữa!”...
Quả thật còn rất nhiều lời khó nghe vô cùng,
nhưng lúc đó tôi nghe xong chẳng hề nổi nóng mà còn tăng thêm tâm sám hối. Đúng
là tôi từng ác tệ đến nỗi ngay lúc muốn học Phật, muốn làm người tốt mà không
ai dám tin! Đây chính là báo ứng mà! Trồng nhân gì thì gặt quả đó, không sai
chút nào.
Thế là tôi âm thầm hạ quyết tâm: “Lữ Sơn Kiệt
tôi, trước đây quen sống xấu xa, xấu tới thiên hạ biết mặt, biết danh và chạy
làng. Hôm nay thân tôi rơi vào cảnh bịnh hoạn, không những toàn thân vô lực, mà
còn hay bị chóng mặt choáng váng (Đan cư sĩ nói tất cả đều là quả báo do tôi
đánh người, sát sinh). Bây giờ tôi đã được nghe Phật pháp, hiểu rõ và tin có
báo ứng đáng sợ rồi, nên quyết tâm làm lại cuộc đời, thệ từ nay vĩnh viễn làm
người tốt, là đệ tử ngoan của Phật. Đức Phật từng nói tất cả chúng sinh đều có
Phật tính, thế thì vì sao tôi lại không thể chứ?
Từ đó, mỗi khi tan sở về nhà, tôi vùi đầu nghiên
cứu Kinh Pháp, không những dứt tuyệt ăn mặn mà ngay cả rượu, thuốc tôi cũng bỏ
luôn. Dù trước đây tôi là con sâu rượu (nhậu như hủ chìm) và phì phà thuốc như ống
khói tàu. Mỗi ngày tôi còn ở trước Phật kiểm lại những lỗi lầm trong quá khứ,
chân thành phát lộ sám hối, từng lỗi sát, đạo, dâm, vọng tôi đều dũng mãnh thề
đoạn dứt, bỏ ác theo thiện.
Tôi lạy một trăm, hai trăm, ba trăm, một
ngàn…. rồi xin hồi hướng cho các chúng sanh bị tôi giết hại, hồi hướng cho những người
bị tôi đánh mắng mạ nhục, hồi hướng cho những người bị tôi bắt nạt, ăn hiếp…. mỗi
một lạy đều phát xuất từ tâm sám hối chí thành của tôi, đều mang theo giọt lệ
ăn năn hối cải, tôi lạy đến ngay bản thân tôi cũng không nhận ra mình là Lữ
Sơn Kiệt nữa.
Cuối cùng cũng đến một ngày, các bạn đạo chịu tiếp
nhận tôi, láng giềng hương thôn mỗi lần gặp tôi đều vui vẻ chào hỏi (cứt ngựa
đã nở hoa), tên “ác quỷ” Lữ Sơn Kiệt giờ đã biến thành “Người”, đã sống lại, đổi
mới, đã quay về vị trí làm người, đã có tư cách con người rồi! Đan cư sĩ còn dẫn
tôi đi quy y Hòa thượng Diệu Pháp, tôi vui và mãn nguyện lắm, dốc toàn lực bắt
đầu cuộc đời mới.
Đêm nọ, tôi nằm mộng thấy một con chó đen cao to
rất quen, nó hiền lành quấn quýt bên tôi, tôi liền dang tay ôm, vuốt ve nó và
nói bất tận những lời thân ái.
Sáng ra, khi thức dậy tôi thấy toàn thân nhẹ
nhàng thư thái. Từ đó, bịnh hoạn không để ý tới mà dần dần hết.
Một hôm, tôi đột nhiên nhớ lại, con chó đen này
chính là mấy năm trước tôi đã dùng dây xiết cổ, giết nó, làm thịt ăn. Tôi thiếu
nợ mạng loài vật rất nhiều, tạo tội rất nặng (tích nghiệp thành bịnh). Nhờ tôi
chân thành sám hối, tụng kinh hồi hướng nên đã được chúng vui lòng giải oán kết,
xóa hận. Con chó đen không những không hận tôi mà trong mộng còn tỏ vẻ thân thiện,
giải thích rằng nó được giải thoát. Tôi quyết tâm từ nay về sau vì những chúng sanh mình giết hại tụng “Kinh Địa Tạng” và tụng mãi…. để cầu siêu cho chúng. Hy vọng
chúng sớm vãng sinh cõi lành, cùng tôi viên thành Phật đạo.
Mấy năm sau đó tôi vẫn là một nhân vật “nổi
danh” nhưng không còn khiến người gặp phải hoảng hồn kinh sợ nữa, mà trái lại,
khi ông, bà hay ba má ai đó…. dạy con cháu không nghe, họ luôn đem tôi ra làm
gương để nhắc nhở:
-Lữ Sơn Kiệt có thể biến thành người đại tốt
như vậy, không lẽ con chẳng thay đổi được hay sao?
Tôi đã thành người mẫu, thành tấm gương để các bậc
cha mẹ đem ra bắt đám con ngỗ nghịch noi theo! (như vậy Lữ Sơn Kiệt này sống ở
nhân gian cũng không uổng phí).
Tôi hiểu được rằng: “Tâm ta do ta làm chủ, thân
ta tạo ác hay hành thiện cũng do tâm làm chủ. Tâm chuyển biến thì tất cả đều đổi
thay”. Nhờ vậy mà tôi từ một người ác mới có thể biến thành thiện, trở thành một
đệ tử sơ cơ căn bản của Phật. Phiền não tức Bồ-đề, tất cả do tâm tạo mà!
Nguyện những ai có hành vi bất lương (giống như
tôi) sớm quay về chánh đạo, đồng chứng Bồ-đề.
Trích "Báo Ứng Hiện Đời" tập 3 - Hạnh Đoan dịch